September 24, 2019

Mùa thu


Mùa thu ở miền Nam nước Đức. 
Đài sẽ đăng ra rả ngày cuối cùng của mùa hè- một ngày xyz nào đó cuối tháng Tám- ngày nhiệt độ phải đến hơn 30 độ, nóng đến mức đứng yên thôi mà cũng chảy được cả mồ hôi. Rồi ngay hôm sau thôi, trời sẽ combo mưa và lạnh một trận thật nhừ tử, maybe từ 1- 2 ngày. Rồi kể từ đó, trời sẽ thay nhau chỉ hai kiểu thời tiết luân phiên: (1) Sương mù từ sáng sớm và đến trưa thì nắng tưng bừng. Sương mù càng đặc trời càng nắng. Nắng vàng pha cam, óng ả như rót mật. (2) Mưa lạnh xù xì, xám xịt. Suốt ngày phải đi ủng và bật ô. Mấy năm rồi mình để ý năm nào cũng thế. Sao ở Đức đến thời tiết nó cũng đúng hẹn và quy củ vậy ta? :D

Mùa thu ở Landshut.
Cô mình sẽ lùa mình và lũ em nổi nước lên để xông- cho không bị sốc nhiệt, không bị cảm lạnh. Nước xông đun trong cái nồi cỡ to nhất cô thường nấu phở, cho vào bao nhiêu là cây mùi già, ngải cứu và bạc hà già dưới vườn mà cô tiện thể dọn vườn dần luôn, một đống vỏ bưởi cam chanh, mấy cây sả, và lô xích xông mấy cái lá cô đi hái ở rừng về không biết tên. Từng đứa sẽ chui vào nhà tắm, chùm một lớp vải ni-lông cô hay dùng để cắt tóc, một lớp chăn len nữa để đảm bảo kín, rồi mở vung ra cho sực hết cả người lên. Mồ hôi túa ra đến đâu tỉnh đến đấy, cứ gọi là nhẹ bẫng hết cả người. Em Trung hay kết thúc bằng màn đang nóng thế vào nhà tắm xả nước cực lạnh- làm thế cứ gọi là khoẻ cực nhưng hội con gái yếu đuối không dám làm, chỉ đứng ngoài xuýt xoa.

Mùa thu ở Paris. 
Đánh son đỏ màu 72- Rouge Pur Couture của YSL. Nhỏ hai giọt nước hoa Hermès Twilly cực kì yêu thích vào cổ tay và sau tai. Mình tự thấy mình giống Parisian phết :-) Luật bất thành văn, cô gái Padi nào cũng phải có trong túi một thỏi son đỏ, không đỏ tươi thì đỏ đậm màu rượu chát, mắt phải trang điểm thật tự nhiên để người ta chú ý vào đôi môi, thêm một chút nhấn nhá phụ kiện màu đồng (chỉ màu đồng nhé, ko phải màu bạc) và nhất định phải chuốt mascara thật cong. Mùi nước hoa vừa phải ngọt ngào những vẫn phải kín đáo, thanh lịch- đúng như những gì bản thân mình miêu tả Hermès Twilly. Quần áo cũng thế. Người Padi ghét sự phô trương quá đáng của những hiệu nhìn vào phát là biết ngay như LV, những kiểu hoa mỹ lấp lánh như Dolce Gabbana hay Gucci thì mời xuống ngay dưới cuối bảng xếp hạng. Muốn mặc như người Pháp, hãy chọn đồ Sandro, Maje, Claudie Pierlot, the Kooples, nếu có tiền thì là Hermès. 

Trong lúc trang điểm, mình sẽ lại bật bài "Em dạo này" của Ngọt, giai điệu làm mình nhớ Padi nhất, nhớ cả Thảo hâm- đứa bĩu môi vì bảo giờ chị mới biết Ngọt đã từng là du học sinh Pháp à? Thảo nào bài hát nghe phát là thích, lại còn réo rắt accordeon. 
"Ngày xuân em có nghe hát xa xăm
Từ quán ăn phù du ngoài sân"
Nghe bài này lại vụt nhớ chợ cóc ở quận 13 bán thịt xiên nướng, bún bò Huế mà Khoa và My dẫn chị Ngọc đi ăn một chiều thu thứ Bảy se lạnh, nhớ những toà chung cư cao chọc trời toàn biển hiệu tiếng Tàu ở quận 13, nhớ lần vượt đường xa đi cắt tóc ở nhà chị Thảo người Sài Gòn có ông chồng già mà ai ở Padi cũng phải cắt qua tay chị một lần, vụt nhớ cả lần đi xem nhà ở tít tận Noisy-le-Grand phía đông tàu A, nhà toàn các bạn sinh viên. 

Ai bảo Padi chỉ có Eiffel, mình đã sống ở Padi đủ lâu để không chỉ nhớ mỗi thế...