February 2, 2013

Câu chuyện số 4


Mình thích cuốn sách này. Bìa sách, gáy sách đã sờn và bị dán băng dính hết cả, những trang giấy bên trong đã ngả màu vàng nhưng vẫn thoảng một mùi thơm nhẹ của giấy và mực in từ xưa, và thỉnh thoảng còn có mấy dòng chữ viết tay bằng bút chì chạy nguệch ngoạc. Và vì nó là tiếng Nga, lại là phòng số 1 nên mình biết chắc đấy là sách của Ptr.



Ptr là bạn kid đặc biệt nhất trong đoàn Nga. Bạn cao lớn, da trắng thật là trắng và có mái tóc màu bạch kim khiến nhiều người liên tưởng tới những người bị bạch tạng. Bạn nằm trong Planning Group do mình làm facilitator. Với vẻ ngoài đặc biệt, nói năng lại hơi chậm chạp nên bạn hơi khó hòa nhập với vận tốc làm việc nhanh của các bạn cùng nhóm.

Lúc đầu, mình cũng cố gắng tạo điều kiện để bạn được nói nhiều nhất có thể nhưng đa số là mang tính tâm lý thôi vì không ai hiểu lắm :-D Về sau, vì áp lực và mải chạy đua các hoạt động với các nhóm khác nên mình cũng bị mất dần tính kiên nhẫn (too bad) và đỉnh điểm là đã tỏ ra cáu kỉnh hai lần, khi phải giải thích cho bạn quá nhiều lần việc dọn dẹp đơn giản và lần bạn cứ cố gắng thuyết phục thay đổi activity vào phút chót :-( Và tệ hơn là sau lúc ấy mình vẫn vô tâm, chẳng suy nghĩ gì và có ý định thay đổi điều gì cả.

Cho đến khi nhìn thấy quyển sách kia đặt bên cạnh đầu giường Peter, mình bắt đầu thấy khác. Trong con mắt mình, mình thấy quyển sách này nói lên được rất nhiều điều. Các bạn nam 15-16 tuổi cùng trại, bạn thì ẩm ương, đứa thì nghịch dại, bạn thì lớn quá sớm, có ai thích chạm tay vào những quyển sách cũ thế này? Nhưng bạn vẫn điềm đạm với thế giới của riêng mình. Và nếu coi đó là "lập dị" thì mình thích sự lập dị đó.

Kể từ sau hôm đó, mình bớt nhặng xị với bạn, thỉnh thoảng còn chơi bóng rổ cùng. Bạn rất đáng yêu, toàn chạy đi nhặt bóng và hết lời cổ vũ mình, dù chả ném trúng quả nào. Khi trại có trò viết thư cho người bạn bí mật, bạn ngồi tỉ mỉ, say mê vẽ từng cái card và viết trong đó cho cả đoàn VN và TS. Chị Nga ngố vẫn nhận xét Ptr rất tình cảm và sâu sắc, đến lúc đó mình mới tin.

Dù không giúp bạn được nhiều như những gì đáng ra phải làm, mình vẫn học được một bài học. Rằng mỗi học sinh sẽ giỏi và đặc biệt theo một kiểu riêng. Không thể mãi mãi lựa chọn được những học sinh ngoan và ưu tú nhất và phía mình, nhưng mình có thể lựa chọn cách để giúp các bạn ấy trở thành học sinh ngoan và ưu tú.

No comments:

Post a Comment