June 19, 2013

Mẹ đi vắng

Tuần vừa rồi nhà có hai người. Và từ ngày mai, sẽ là mình bố.

Nhà mình chẳng mấy khi xa nhau, và xa nhau lâu như thế. Lần gần nhất là hồi 14 năm về trước, khi chị Béo với mẹ đi vào miền Nam chơi 1 tuần. Lúc đấy mình còn bé tí, bố còn phải nấu cơm cho ăn. Mình cảm thấy khá sướng vì đợt đó được trốn bài tập hè vì bố không kiểm tra, ngày nào cũng được ra cơ quan bố bẻ cành hái hoa bắt cua nòng nọc chơi đồ hàng, và ngày nào bố cũng cho ăn một cái Socola Phi Thuyền để bịt cái mồm hay ngoạc ra ăn vạ của mình. Buồn cười nhất là lúc đi đón mẹ với chị Béo ở ga về, nghe giọng chị Béo mà mình còn nghệt ra vì thấy quá lạ lẫm =))

Chẳng ai ngờ được đến giờ này nhà chỉ còn ba người, cứ ai đi vắng một phát là thấy trống trải ngay, chẳng ai còn thiết về nhà mà cứ cố bận rộn một chút, để về đủ mệt là lăn ra ngủ thôi. Mình, phải nói là đợt này rất bận, nhưng luôn cố gắng đi chợ đầy đủ và nấu thật ngon bữa tối để hai bố con ăn. Ngày mai đi trại rồi, hôm nay quyết nấu bữa cơm nhà gồm canh ngao chua, đậu xào và sườn chua ngọt- những món cực ngon mà cứ háo hức đi chợ từ sáng. Thế mà đùng cái bố bảo không về...

Lại nhậu. Có lẽ đàn ông Việt hãm nhất là ở cái chữ này. Vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu, thậm chí làm việc cũng ở trên bàn nhậu luôn. Họ không nhậu không được vì đấy là lệ, là cách họ giao tiếp và làm việc. Còn làm việc là còn phải nhậu, dù bệnh tật đã đầy người, đến khi nghỉ hưu cơ thể hỏng là vừa. Người tử tế thì về đắp chăn đi ngủ không nói câu nào, người vũ phu thì mắng vợ bằng mồm, và bằng tay, dù khi họ nằm lăn ra đấy, chính vợ con lại là người phải chăm họ. 

Bình thường, mẹ là người hay bức xúc mỗi khi bố đi nhậu về. Giờ không có mẹ, đến lượt mình. Dù bố là người thuộc loại 1 nhưng cứ thấy dáng người liêu xiêu, khuôn mặt thất thểu, đôi mắt mệt mỏi, vô hồn là lại thấy điên hết cả người. Có thằng nào lại còn gọi điện sang giọng lè nhè, chắc đang cơn mắng vợ gọi điện sang khoe sếp, chẳng lẽ lại đập cho một trận? Mình mà điên lên là mình chửi tất. 

Cuối cùng, bữa tối hôm nay của mình là một cân ngao hấp lên ăn vã vì sợ để mai hỏng, không ai nấu. Mình giải quyết trong đúng 10' vì đang điên tiết, và vì ngon :-) Ăn ầm ầm xong tự dưng ngồi thừ người ra. Thoáng nghĩ mai sau chỉ cần lấy đàn ông không nhậu...

---------------------------------------------------------------------------------
Mới được 4 ngày chứ mấy, nhưng mà còn phải mấy chục cái 4 ngày nữa mẹ mới về.

Hôm mẹ bay đã hỏi là có nhớ mẹ không, mình thản nhiên bảo không ạ. Thế mà hôm qua đã khóc vì nhớ mẹ :-((( Chán chưa, thanh niên trai tráng hai chục tuổi đầu mà búng một cái là ra nước mắt. Chả biết bố có khóc mà giấu mình không nhề.

Mẹ bay đúng đợt tháng Sáu, cũng bay đêm như mình năm ngoái. Cả nhà cũng cùng đóng vali, cũng cãi nhau ỏm cả củ tỏi, cũng ăn cơm vội vàng, cũng lên sân bay giờ đấy, chỉ khác là mẹ với mình đổi vị trí. Khổ thân mẹ đi vất vả hơn mình vì đồ đạc lỉnh kỉnh, phi như bay vào rồi lại bị em nhân viên chửa gọi ra bắt bỏ lại mấy thứ hoa quả xách tay, cái túi ba lô đằng sau thì bục cả phéc-mơ-tuya, trông cực không thể tả. Đoạn đấy mình thấy bố nhìn xót xa :-D rồi loanh quanh tận 20' sau khi mẹ vào mới dám đi về. À quên, hôm trước khi bay mẹ bảo muốn ôm bố hehe, tình cảm nhỉ?

Mẹ đi vắng. Bố có đúng 3 nhiệm vụ: Phơi quần áo, đổ rác, và chi tiền. Mình cũng không vất vả gì hơn thường ngày ngoài thêm việc dậy sớm đi chợ. Nhờ thế mà tăng động lực dậy tập thể dục (tiện thể khoe biết chống đẩy rồi, cơ bụng từ 2 múi chuyển thành 1 múi rưỡi). Chiến thuật áp dụng: Mua một ngày ăn hai ngày, biển thủ công quỹ một ngày, tăng cường đi ăn chực, ăn xin và mì gói, hehe. Kỉ niệm đáng nhớ: Ngày thứ hai nấu canh chua sườn cho ớt đỏ lòm cả bát canh rồi ăn xong chảy cả máu cam :-D Bài học quý giá mình học được và xin nhớ cả đời: Không được để rau vào tủ đá- khi hí hửng mua cả cân rau sống về nâng niu nhặt, ngâm, rửa, quay rồi phải vứt đi hết vì quá ngu lại để trong tủ đá (haizz). Được mỗi cái hai bố con hòa thuận hơn, càng ngày càng giảm độ chí chóe.

Nhớ mẹ xong lại thương bố. Sắp tới mình đi trại hè 3 ngày, về 1 ngày, đi tiếp trại hè 3 tuần, về 5 ngày, rồi lại đi tiếp 2 tuần. Đang nghĩ mãi không ra cách nào cho về trông bố đỡ héo hon? Chị Béo, chị nghĩ sao?

1 comment:

  1. Đọc đoạn ngồi thừ ra cứ nghĩ đến Thị Nở cũng có đoạn như thế :))

    ReplyDelete